Tại sao tôi lại đi viết hồi ký ở cái tuổi lưng chừng đời thế này?
Thường thì người ta chỉ viết hồi ký khi về hưu, lúc nhàn rỗi kể lại những việc đã trải qua của một đời người.
Tuy nhiên, cuộc đời tôi trong sáu năm qua đã xảy ra quá nhiều biến động như một kiếp người mà đến bây giờ tôi mới có được chút cảm giác “chân chạm đất” và được sống “bình lặng” dù mới chỉ là hai tháng.
Trong sáu năm, tôi đã đi khắp đất nước Việt Nam, chưa kể những địa danh tôi ưa thích như Mũi Né, Nha Trang và Vịnh Hạ Long tôi đã đi trên dưới hai mươi lần.
Hôm nay tôi mới ngồi đếm số visa trong hai quyển hộ chiếu của tôi (một quyển hết chỗ đóng visa nên phải xin thêm một quyển nữa) và tôi đã thống kê được số visa đi nước ngoài (trong sáu năm) như sau:
– Campuchia (1 lần)
– Thái Lan (22 lần); tôi đã từng sống và làm việc ở Bangkok
– Trung Quốc (4 lần)
– Macau(1 lần)
– Hongkong (sân bay; có cả 1 câu chuyện ở đây)
– Myanmar(4 lần); tôi đã sống vài tháng ở Yangon
– Singapore (5 lần)
– Malaysia(3 lần)
– Sri Lanka(5 lần); tôi đã sống ở cả 2 thành phố Colombo và Kandy
– Ấn Độ (1 lần)
– Australia(2 lần); tôi đã sống, học tập và làm việc ở Sydney
– Thụy Điển (1 lần)
– Hà Lan (1 lần)
– Thụy Sỹ (2 lần); hiện tôi đang sống và làm việc ở Geneva
Tôi không khỏi suy nghĩ:
Nếu tính trung bình một chuyến đi tương đương với 1.000 USD (bao gồm cả tiền ăn ở, khách sạn, vé máy bay, visa) thì không biết là tôi đã tiêu bao nhiêu tiền vào việc đi du lịch trong sáu năm qua.
Mà giờ đây tôi chỉ có hai bàn tay trắng, tài sản vật chất không có gì ngoài mấy bộ quần áo và mấy đôi giầy.
Mấy lần về Việt Nam gặp gỡ bạn bè, đứa thì khoe mua nhà hơn 1 tỉ, đứa thì khoe mua xe hơi… nhìn lại mình… chả nhẽ khoe “tao mới mua đôi giày”…
Tuy nhiên tôi lại tự hãnh diện vì mình được đi nhiều, học được nhiều điều mà trường lớp, sách vở không dạy được mà tiền bạc cũng không mua được.
Các cụ đã nói “đi một ngày đàng – học một sàng khôn” thì cấm có sai.
Càng đi nhiều tôi càng thấm thía chân lý cuộc sống và tôi đã tìm được con đường sống cho riêng mình.
Tôi muốn viết nhiều lắm.
Tôi muốn viết về chế độ độc tài quân sự ở Myanmar và nỗi thống khổ của người dân.
Tôi muốn viết về sự tiến bộ của Thái Lan, một nước láng giềng mà mình phải học tập.
Tôi muốn viết về đời sống xã hội của Trung Quốc; về một câu chuyện lãng mạn giữa tôi với một người con trai Trung Hoa.
Tôi muốn viết về nền giáo dục tuyệt vời của Úc; về một môi trường xã hội văn minh.
Tôi muốn viết về cuộc nội chiến ngu ngốc ở Sri Lanka giữa Chính phủ và Những Con Hổ giải phóng Tamil.
Và còn rất nhiều những câu chuyện về mối quan hệ cá nhân tôi với những người dân địa phương; về sự mâu thuẫn Văn hóa các nước….
Trong sáu năm tôi đã được gặp gỡ nhưng rồi cũng đã phải tiễn đưa hai người bạn, người thầy vĩ đại về cõi vĩnh hằng.
Trong sáu năm tôi đã được nhận làm con nuôi ở ba gia đình thuộc ba quốc gia khác nhau là Trung Quốc, Thái Lan, và Australia.
Trong sáu năm tôi đã bỏ đi – yêu lại một người đến bốn lần
Trong sáu năm tôi đã làm cô dâu trong hai đám cưới
Trong sáu năm tôi đã hai lần thoát chết: một lần trong vụ đánh bom cảm tử ở Sri Lankavà một lần trong vụ tai nạn xe hơi trên đường ra sân bay Colombo
Tôi đã từng bị Cảnh sát Hongkong áp giải trao trả cho Cảnh sát Macau
………
Mọi chuyện chỉ bắt đầu khi tôi đã bứt phá, từ chối một cuộc sống áp đặt đời thường mà bao thế hệ phụ nữ Việt Nam đã trải qua và ngay cả thế hệ tôi bây giờ cũng vậy.
Các bạn có thể thấy trong các chương đầu hầu như tôi chỉ nói đến sự khủng hoảng giữa các mối tình cá nhân.
Đó không đơn thuần chỉ là việc kể khổ mà có nhiều những suy nghĩ trăn trở trong đó.
Tôi muốn thay mặt cho chị em phụ nữ lên tiếng với cánh đàn ông Việt Nam, những người có bản chất tốt nhưng đôi khi lại quá vô tâm và ích kỉ với người yêu, người vợ của mình mà đánh mất tình yêu – hạt giống hạnh phúc gia đình.
Những câu chuyện tôi viết ra đây đều là chuyện thật đời tôi, với những suy tư về những gì tôi đã trải nghiệm.
Tôi hy vọng từ những câu chuyện của tôi các bạn sẽ có niềm tin và sự mạnh mẽ đấu tranh cho niềm tin của mình.
Hãy luôn tin rằng bạn sẽ được hạnh phúc bởi vì bạn đã sẵn có cái quyền được hưởng hạnh phúc rồi, chỉ cần bạn bảo vệ được cái quyền đó của mình thôi.
Đã có lúc tôi mất niềm tin hoàn toàn nghĩ rằng số phận của mình thật kém may mắn, chết đi có lẽ sướng hơn.
Nhưng chết là hết và chết thì dễ hơn sống nhiều.
Sống và sống sao cho có ý nghĩa là đã cả một nấc thang dài.
Tôi đã phải trải qua bao sóng gió, đấu tranh cho niềm tin và hạnh phúc của chính mình thì mới có được ngày hôm nay ngồi đây – thanh thản viết những dòng chữ này.
Tôi tự nhận thấy những kinh nghiệm tôi đã trải qua là vô cùng quí báu và tôi đã bắt đầu viết.
Tôi không viết để lấy lòng độc giả với những chi tiết thêm thắt bay bướm.
Tôi chỉ trải lòng mình với suy tư của một người con gái nước Việt đã may mắn được đi đây đi đó và viết những gì mắt thấy tai nghe.
Góc nhìn của tôi có thể hoàn toàn khác so với những gì bạn nghe được trên đài báo, đặc biệt là đài CNN (vì nhiều nước cũng mua tin từ đài này).
Tôi đã ở đó trực tiếp chứng kiến đời sống của những người dân địa phương nơi tôi đã đi qua và tôi biết nhiều tin là sai sự thật.
CNN không chỉ là một hãng tin toàn cầu lớn nhất thế giới mà nó còn là cơ quan tuyên truyền của Mỹ, chỉ nói những điều có lợi cho nước Mỹ mà thôi.
Nói như vậy không phải tôi phê phán CNN mà thực tế là tôi suốt ngày chỉ xem đài CNN để cập nhật tin tức.
Ý tôi muốn nói ở đây là “không phải tất cả những gì đài báo đưa tin là đúng 100%”, đằng sau những tin tức đó còn nhiều điều uẩn khúc không được nói đến nhằm có lợi cho chiến lược mị dân của Mỹ”.
Các bạn có thể ngạc nhiên đến sửng sốt nếu như tôi nói rằng:
Phần lớn người dân Iraq yêu quí Saddam Hussein và họ thà có Saddam Hussein làm lãnh đạo còn hơn là để Mỹ nhúng tay vào giúp”.
Và thực tế bây giờ các bạn có thể thấy cái “đống hoang tàn đổ nát” mà Mỹ đã để lại sau khi “giúp” đất nước này như thế nào.
Ta hãy tự đặt mình vào địa vị của họ – những người dân Iraq xem…
Tôi không phản đối Mỹ mặc dù ở nước nào Mỹ cũng nhúng mũi vào chuyện chính sự, tôi chỉ phản đối chiến tranh và đặc biệt là cuộc chiến tranh phi nghĩa của Mỹ ở Iraq.
Tôi sẽ không đi sâu về vấn đề chính trị mà ở đây tôi chỉ muốn bày tỏ một cái nhìn khách quan trên toàn cảnh diện rộng.
Lẽ dĩ nhiên tôi mong những gì tôi viết được nhiều người cùng đọc và suy ngẫm.
Sự góp ý của các bạn sẽ giúp tôi tiến bộ hơn trong văn phong và tôi rất cảm ơn những người đã, đang và sẽ ủng hộ tôi viết, gợi ý những đề tài đang được quan tâm ở Việt Nam.
Biết đâu một ví dụ về sự thành công của một quốc gia nào đó trong lĩnh vực tương tự lại có thể giúp ta tiến bộ hơn.
Dù sao tôi cũng là một người yêu nước muốn đóng góp chút kiến thức nhỏ nhoi của mình.
Tác giả: Tâm Phan
Geneva14/11/2007
Nguồn: Facebook